Bài văn kể chuyện sáng tạo của HS lớp 6T: KỂ TIẾP CÂU CHUYỆN VỀ CHIẾC BÌNH NỨT... - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Bài văn kể chuyện sáng tạo của HS lớp 6T: KỂ TIẾP CÂU CHUYỆN VỀ CHIẾC BÌNH NỨT... - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

ITIT
Tháng 11 6, 2018 - 19:02
Tháng tư 28, 2024 - 13:30
 0  1347
Bài văn kể chuyện sáng tạo của HS lớp 6T: KỂ TIẾP CÂU CHUYỆN VỀ CHIẾC BÌNH NỨT... - Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Chiếc bình nứt

Để nâng cao khả năng tưởng tượng, sáng tạo của học sinh, để những giờ học Văn thật sự hấp dẫn và có tính giáo dục nhân văn, các thầy cô giáo dạy Ngữ văn tại trường THCS Đào Duy Từ luôn có những ý tưởng sáng tạo trong việc dạy và ra đề kiểm tra. Chính vì thế có nhiều bài viết hay thể hiện khả năng viết văn của các bạn học sinh trường Đào Duy Từ.

Sau đây là hai bài viết kể tiếp câu chuyện về chiếc bình nứt của bạn Trần Minh Ngọc và Nguyễn Thu Hằng lớp 6T.

Đề bài

Chiếc bình nứt

Một người có hai chiếc bình lớn để chuyển nước. Một chiếc bình bị nứt nên khi gánh từ giếng về, nước trong bình chỉ còn một nửa. Chiếc bình lành rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn chiếc bình nứt luôn thấy dằn vặt, cắn rứt vì không hoàn thành nhiệm vụ.

Một ngày nọ, chiếc bình nứt nói với người chủ:…

Em hãy tưởng tượng và viết tiếp câu chuyện trên.

Bài làm của bạn Trần Minh Ngọc (lớp 6T)

Hồi ấy, có một người gánh nước, mang hai chiếc bình ở hai đầu một cái đòn gánh trên vai. Một trong hai bình ấy bị vết nứt, còn bình kia thì tuyệt hảo, luôn mang về đầy một bình nước. Cuối đoạn đường dài, từ giếng về nhà, chiếc bình nứt lúc nào cũng chỉ còn một nửa bình nước. Cái bình nguyên vẹn rất tự hào về thành tích của nó. Nó luôn hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ mà nó được tạo ra. Còn tội nghiệp cho chiếc bình nứt, nó xấu hổ về khuyết điểm của mình, nó khổ sở vì chỉ hoàn tất được một nửa công việc mà nó cần làm, nó cho rằng đó là thất bại chua cay.

Một ngày nọ, chiếc bình nứt bèn lên tiếng với người gánh nước bên bờ suối:

– Tôi xin lỗi và tôi vô cùng xấu hổ vì vết nứt bên hông của tôi, làm mất nước suốt từ quãng đường từ giếng về nhà.

– Thật đáng xấu hổ! Ngươi không làm được tích sự gì hết. Ta hết nhẫn nại rồi!

Nói rồi người gánh nước vứt bình nứt vào một bãi rác.

– Huhuhu…

– Xin chào bạn! Mình là giấy màu, bạn tên là gì?

– Mình là bình nứt – Bình nứt rụt rè trả lời.

– Tại sao bạn lại khóc? Giấy màu hỏi.

Bình nứt kể câu chuyện của mình cho bạn nghe. Rồi bình nứt hỏi:

– Thế còn bạn? Bạn còn đẹp thế tại sao bạn lại bị vứt ở đây?

– Giấy màu thở dài. Ngày trước, tớ được một cô bé vô cùng đáng yêu mua về từ một hiệu sách. Cô ấy vẽ, cắt và dán tớ lên khắp tường làm bẩn tường của mẹ. Mẹ cô ấy mắng, cô ấy trách tớ là vì màu sắc của tớ quá lòe loẹt, quá xấu xí nên mới bị mẹ mắng. Cho nên tớ mới bị vứt vào đây – Giấy màu thút thít trả lời.

Khi hai bạn đang nói chuyện thì bỗng, một cánh tay thì một cánh tay như thò vào bắt họ. Hai bạn hoảng hốt và không biết làm gì hơn ngoại trừ việc ôm nhau và run rẩy. Hóa ra là một cô gái mặc váy hồng đã nhấc hai bạn lên khỏi bãi rác. Bình nứt và giấy màu ôm nhau mừng rỡ. Họ cứ tưởng mình sắp chết đến nơi.

– Ôi! May quá cậu ạ! Tớ cứ tưởng mình bị vò nát rồi cơ – Giấy màu gào lên sung sướng.

– Đúng đúng, đúng đó !!! Bình nứt cũng rất vui và cảm thấy thật may mắn.

Hai người được cô gái đưa về nhà. Trên đường về, họ nghe thấy chiếc loa phường nói rằng:

– Loa loa loa …để kỷ niệm bốn mươi sáu năm ngày môi trường thế giới, phường chúng ta mở cuộc thi thiết kế bình để thể hện ý nghĩa bảo vệ môi trường. Cuộc thi này cần có sự sáng tạo, sang ngày kia là hết hạn. Loa loa loa loa…

Cô gái vẻ mặt rất háo hức, phấn khởi. Cô chạy ù về nhà và bắt tay ngay vào việc cần làm. Cô lấy giấy màu cắt thành hình bông hoa, cái lá. Cô cắt giấy thành chữ “MÔI TRƯỜNG XANH ”. Tất nhiên, chiếc bình nứt tưởng rằng cô sẽ cắt một cái hình nào đó để che đi vêt nứt của mình. Nhưng không, cô lấy một bông hoa cúc xinh xắn để che đi. Cô làm một cách vô cùng tỉ mỉ và công phu. Ngày hôm sau, bình nứt ồ lên vì sung sướng:

– Thật tuyệt vời! Nếu mà cô chủ dự thi thì chắc chắn sẽ giành giải nhất cho mà xem.

– Đúng vậy – Giấy màu nói

– Hóa… hóa ra … Bình nứt ấp úng. Hóa ra cậu đã làm cho tớ trở nên thật nổi bật, cậu đã làm cho tớ trở nên thật lộng lẫy bằng những tờ giấy có màu sắc khác nhau!

– Không phải là tớ. Nếu chỉ là những tờ giấy hình vuông mà dán lên cậu thì không đẹp chút nào phải không? Chính là nhờ bàn tay khéo léo và sự sáng tạo của cô chủ mà cậu mới được như thế này đấy!

Bình nứt thầm cảm ơn cô chủ đã biến ngoại hình của mình thành một chiếc bình hoàn hảo vô cùng. Bỗng, cô chủ bước vào cùng với khóm hoa đầy màu sắc. Cô nói:

– Mình đã đợi cuộc thi này từ lâu. Năm ngoái, mình chỉ được giải nhì vì thua chú gánh nước. Chú ý vốn không biết quý trong đồ vật, chỉ thích tiền mà lại còn không biết tiết kiệm nữa chứ. Mình đam mê nghệ thuật như vậy thì phải quyết tâm chiến thắng thôi.

Nói xong, mặt cô thể hiên sự quyết tâm vô cùng lớn. Cô cắm những khóm hoa sao cho nhìn vào cảm vô cùng thấy đẹp mắt. Ngày thi đã tới, mọi người đều chiếm chỗ đẹp nhất để vừa mắt ban giám khảo. Không ngờ bình nứt và bình lành lại gặp nhau. Bình nứt hồ hởi chào hỏi:

– Chào anh bình lành. Dạo này anh sống thế nào?

– Tốt – Bình lành lạnh lung đáp

– Sao anh trả lời tôi cụt lủn vậy?

Bình lành không nói gì. Đến giờ chấm điểm, Ban giám khảo đi vòng quanh chiếc bàn để sản phẩm của các thí sinh. Bỗng, anh dừng lại một cách đột ngột và đứng chiếc cái bình của cô gái và cái bình của chú gánh nước. Tất cả các bình đều bị loại ngoại trừ hai chiếc bình này. Ban giám khảo bảo hai người:

– Bây giờ hai người phải thuyết trình về sản phẩm của mình. Ai thuyết trình hay hơn thì người đó sẽ được giải.

Người gánh nước xung phong thuyết trình trước, chú ta định hối lộ cho ban giám khảo ít tiền nhưng vì đây là cuộc thi công bằng nên ban giám khảo không chấp nhận mà loại luôn. Đến lượt cô gái, cô trình bày rất trôi chảy mà không cần giấy tờ. Cuối cùng, cô gái đạt được giải đặc biệt. Cô vô cùng sung sướng và thầm cảm ơn chiếc bình.

Từ đó, chiếc bình và giấy màu vô cùng thân thiết và cả hai người đều được cô chủ lau chùi chăm sóc cẩn thận, đặt ngay tại phòng khách gia đình.

Bài làm của bạn Nguyễn Thu Hằng (lớp 6T)

Chiếc bình nứt

Một người có hai chiếc bình lớn để chuyển nước. Một chiếc bình bị nứt nên khi gánh giếng về, nước trong bình chỉ còn một nửa. Chiếc bình lành luôn tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn chiếc bình nứt luôn thấy dằn vặt, cắt rứt vì không hoàn thành nhiệm vụ.

Một ngày nọ, chiếc bình nứt nói với người chủ:

– Tôi là một chiếc bình bị nứt, xấu xí, không hoàn thành được nhiệm vụ mà ông chủ giao, tại sao ông không vứt tôi đi cho rồi. Tôi ở đây chỉ làm mệt ông chủ thôi.

– Ta sẽ không vứt ngươi đi đâu – Ông chủ đáp

Chiếc bình nứt thắc mắc:

– Tại sao chứ?

Ông chủ liền đáp lại ngay:

– Ngươi đừng lo, sáng sớm mai, ta sẽ đưa ngươi ra sửa lại mà, đừng có tự dằn vặt mình nữa.

Đúng lúc đó chiếc bình lành nghe thấy được, liền tự kiêu nói với chiếc bình nứt rằng:

– Thân bạn đã bị nứt, còn xấu xí, bỏ bạn đi là vừa. Mua một cái bình mới như tôi, vừa đẹp lại vừa đựng được nhiều nước nữa.

Chiếc bình nứt im lặng và buồn.

Sáng hôm sau, ông chủ đưa chiếc bình nứt đi sửa và ông thợ sửa bình hẹn sáng sớm mai đến lấy bình về. Trong thời gian đó, chiếc bình nứt phải chịu đau đớn, còn chiếc bình lành lập lên một kế hoạch để ông chủ quên chiếc bình xấu xí kia. Chiếc bình lành nảy ra ý tưởng và nói với ông chủ rằng:

– Ông chủ à, tại sao ông giữ lại cái bình nứt đó làm gì nữa. Cái bình đó chỉ là tốn bao công sức của ông mà thôi.

Ông chủ suy nghĩ mới thấy chiếc bình lành nói đúng. Sáng hôm sau, ông chủ đi lấy bình nứt về và thấy vết nứt vẫn còn nguyên vẹn nên bèn đặt chiếc bình cạnh thùng rác đầu ngõ và đi mua bình mới. Chiếc bình nứt thấy tủi thân bèn khóc. Một lúc lâu sau đó, có một bé trai đi qua. Bé trai này rất thích sáng tạo và có trí tưởng tượng rất phong phú và đa dạng. Cậu bé nhặt chiếc bình, ngắm một lâu và thấy một vết nứt nhưng cậu bé vẫn mang về trang trí. Về đến nhà, cô bé thấy tờ rơi ghi “Buổi đấu giá” cậu bé đọc xong liền nảy ra ý tưởng mang bình nứt nà đi đấu giá. Cậu bé bắt tay và làm luôn để kịp thời gian. Cậu bé rửa sạch chiếc bình nứt đó và trang trí chiếc bình. Đến chỗ vết nứt đó, cậu bé bối rối ko biết phải làm thế nào, cậu bé nhìn ra ngoài cửa sổ và nảy ra một sáng kiến rất hay. Đó chính là vẽ cây cho vết nứt. Vết nứt đó sẽ là thân cây. Việc trang trí chiếc bình nứt rất khó nhưng với trí tưởng tượng của cậu bé, cậu bé đã làm xong. Lúc đó chiếc bình nứt nhìn xung quanh thân mình thật rực rỡ và chiếc bình không cảm thấy mình xấu xí nữa. Chiếc bình nứt thấy vui vẻ và nói với người chủ mới của mình rằng:

– Cảm ơn cậu chủ đã tái chế tôi từ một chiếc bình xấu xí thành một chiếc bình rực rỡ đầy sắc màu.

– Không có gì đâu mà! – Cậu bé nở nụ cười thật tươi và đáp:

Sáng hôm sau, ông chủ cũ của chiếc bình nứt cũng đến để đấu giá chiếc bình mới. Có rất người thích chiếc bình của ông và trả giá rất cao cho chiếc bình. Nhưng sau khi cậu bé mang chiếc bình đến, bao nhiêu người từ bên ông chủ cũ của chiếc bình chạy sang bên cô bé. Sau đó, ông chủ kia mới nhận ra chiếc bình nứt hôm đó mình vứt đã trở thành chiếc bình được mọi người yêu quý và trả với giá rất cao. Chiếc bình nứt đó đã được một bà lão mua lại. Bà là một người rất thích hoa và bà ấy mua chiếc bình này để bà trồng hoa và cho chiếc bình hòa nhập với thiên nhiên trong khu vườn của bà lão. Sau khi chiếc bình nứt đó đã được bà lão mua thì chiếc bình cảm thấy buồn và ko biết bà lão ý có nâng niu mình như cậu chủ ko? Khi bà lão đặt chiếc bình vào trong vườn của bà, bà đã chọn một nơi thật phù hợp cho chiếc bình. Trong khu vườn đó, chiếc bình được ca hát cùng với các bạn chim sơn ca, được vui chơi với các bạn hoa hồng, hoa ly, hoa cúc,….

Ngày ngày cứ trôi, cuộc sống của chiếc bình càng ngày càng có ý nghĩa. Có đôi lúc, chiếc bình nứt lại nhớ lại những ngày bên cạnh ông chủ cũ, cùng ông ý đi lấy nước giếng, cùng ông ý trải qua những chặng đường dài đi lấy nước,…. Chiếc bình nứt luôn ghi nhớ công ơn của cậu chủ và sống thật vui vẻ và hạnh phúc với các bạn hoa và các bạn chim trong khu vườn của bà lão.