BÀI PHÁT BIỂU CỦA CỰU HS KHOÁ I KHI TRỞ VỀ THĂM MÁI TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ YÊU DẤU – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội
BÀI PHÁT BIỂU CỦA CỰU HS KHOÁ I KHI TRỞ VỀ THĂM MÁI TRƯỜNG THCS ĐÀO DUY TỪ YÊU DẤU – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội
HS Đặng Nguyễn Hoàng Đăng thay mặt các bạn HS khoá I phát biểu và tặng hoa chúc mừng Nhà trường
Con xin kính chào các thầy cô, các quý vị đại biểu, các em học sinh yêu quý. Con tên là Đặng Nguyễn Hoàng Đăng, con là học sinh tại trường THPT Kim Liên, và con cũng là học sinh khóa 1 của trường THCS Đào Duy Từ. Hôm nay, con, như chú Dế Mèn trong câu chuyện của nhà văn Tô Hoài, khi đã có đôi cánh dài, thân mình săn chắc, đôi càng sắc bén và sự trưởng thành trong trí tuệ, trở về thăm ngôi nhà cũ, nơi đã dìu dắt con lớn lên từng ngày. Cũng như chú dế trong chuyện, hôm nay, con muốn về đây thăm lại khung cảnh cũ, thăm lại những con người mà con sẽ mang ơn đến hết cuộc đời này, và cũng để thông báo cho nơi này, cho những con người ấy biết rằng, chú nhóc ngây ngô, nhút nhát ngày nào giờ đã trưởng thành, và sẵn sàng cho những thử thách lớn hơn. Trước hết, con rất muốn được thông báo cho các thầy cô thành tích con đã đạt được trong năm học vừa qua, tại một ngôi trường với rất nhiều học sinh xuất sắc và ưu tú như Kim Liên, lúc ban đầu con cảm thấy hơi khó hòa nhập một chút. Tuy nhiên, với những kiến thức và hành trang từ cấp 2, con đã nhanh chóng vượt qua giai đoạn đó, kết thúc năm học với danh hiệu học sinh giỏi. Và một tin vui nữa con muốn thông báo tới các thầy cô, đó là trường con là trường thí điểm của dự án PASCH – dự án dạy tiếng Đức miễn phí của viện Goethe Hà Nội, và qua quá trình phấn đấu nỗ lực của mình, con đã đại diện toàn trường nhận một suất học bổng tham dự một khóa học hè này tại nước Đức. Cảm xúc của một học trò cũ về thăm trường luôn rất đặc biệt, đó là cảm giác xen lẫn buồn vui, cảm giác vừa lo lắng lại vừa háo hức. Chúng con vui vì chúng con lại được về với mái nhà thân yêu, và rằng mái nhà ấy vẫn luôn đong đầy tình cảm, luôn dang rộng vòng tay đón những đứa con xa nhà trở về. Tuy nhiên chúng con buồn vì rằng những kỉ niệm tươi đẹp với nơi đây đã mãi mãi là quá khứ, và chẳng biết chúng con có thể về lại nơi này được bao nhiêu lần nữa. Thời gian đôi khi thật trớ trêu, nó mang đến những điều viên mãn, tuyệt vời nhất, đắm chìm con người ta trong những khoảnh khắc ấy, nhưng rồi lại tước đoạt chúng đi một cách dứt khoát và tàn nhẫn. Vì thế, cách duy nhất để lưu giữ những khoảnh khắc ấy, chính là khắc ghi chúng trong trái tim, và nếu như sau này vì hoàn cảnh con không thể về lại nơi này, thì chắc chắn, con vẫn sẽ về thăm nó qua tâm trí và bằng tâm hồn trong trẻo mà con đã từng có được ở nơi đây. Con xin một lần nữa, gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các thầy cô, những người đã giúp đỡ con bằng tâm huyết và tình yêu thương suốt những năm cấp 2, con cảm ơn thầy cô đã đồng hành cùng con và cho con một khoảng thời gian tuyệt vời như thế, ơn của các thầy cô con sẽ mang đến hết đời này, và con xin hứa sẽ phấn đấu sao cho thật xứng đáng với công sức và kì vọng của các thầy cô kính yêu.
Các em học sinh thân mến, anh thực sự thấy các em là những người vô cùng may mắn khi được học tại ngôi trường này. Đào Duy Từ trong anh là một nơi đầy ắp tình cảm, đầy ắp niềm yêu thương và để lại trong tâm trí chúng ta muôn vàn nỗi nhớ khi rời xa. Năm anh vào cấp 2, hồi đó các trường vẫn tuyển sinh qua một kỳ thi. Nguyện vọng của anh lúc bấy giờ, cũng như rất nhiều học sinh khác, là vào trường Lương Thế Vinh, nhiều bạn lúc đó luyện thi vô cùng gấp gáp, anh cảm giác đúng như cách anh năm trước hay các em bây giờ luyện thi vào cấp 3 vậy. Tuy nhiên, trong kì thi năm đó, anh đã không đỗ, và sau khi về nhà từ nơi thi, anh đã gục mặt khóc suốt cả buổi chiều hôm ấy. Đúng lúc ấy, một cách rất tình cờ, bố mẹ anh tìm được thông tin về trường THCS Đào Duy Từ qua tờ rơi, và đó dường như là một tia sáng ở phía cuối đường hầm. Bố mẹ anh bị ấn tượng bởi những thành tích mà trường có được nên đã quyết định cho anh học tại đây, và chắc chắn anh phải cảm ơn bố mẹ vì quyết định sáng suốt này. Thực ra, trước lúc vào học ở Đào Duy Từ, anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể đứng trước vài trăm người và nói chuyện một cách tự tin. Hồi đó, anh rụt rè và nhút nhát vô cùng, ngay cả việc làm quen với bạn mới anh cũng không dám, giơ tay phát biểu trong lớp dường như là việc gì đó quá sức với anh, vì thế anh hòa nhập rất chậm. Tuy nhiên, bước ngoặt đến ngay từ những ngày đầu lớp 6, khi mà các thầy cô, đặc biệt là cô Thảo Toán theo cách gọi của bọn anh, hay bây giờ chính là cô phó hiệu trưởng, đã nhận ra tiềm năng của anh, và đã đánh thức nó một cách rất chậm rãi nhưng vô cùng hiệu quả. Anh không thể ngờ được một người như anh lại được cô tiến cử làm lớp phó học tập, và đến năm lớp 7 anh đã trở thành lớp trưởng. Hồi cấp 1, thành tích học tập của anh chẳng có gì nổi bật, mặc dù được 5 năm học sinh giỏi nhưng trong lớp anh vẫn chỉ thuộc dạng trung bình khá. Thế nhưng, qua 4 năm học tại Đào Duy Từ, anh đã tự tin hơn rất nhiều vào năng lực của mình,và anh nghĩ rằng điều đáng giá hơn cả những kiến thức, kĩ năng và kinh nghiệm ngôi trường đem đến cho anh, chính là hi vọng và niềm tin vào bản thân, một điều vô cùng cần thiết trong xã hội hiện đại. Một điều nữa khiến cho anh luôn nhớ về mái trường Đào Duy Từ chính là tình cảm ấm áp, đầy yêu thương mà mọi người ở đây dành cho nhau. Khi anh còn học tại trường, mỗi lớp có không nhiều học sinh, chỉ khoảng 30 người. Thế nhưng mọi người lại vô cùng thân thiết, cởi mở, coi nhau như anh em từ kiếp trước, gì gì cũng có thể nói với nhau, mấy lần rủ nhau đi chơi vui hết biết. Số lượng không quan trọng bằng chất lượng, có những lớp đông, nhưng lại cứ chơi theo nhóm, kết quả là có những thành phần cả năm gần như không nói chuyện với nhau bao giờ, nhìn thấy tình cảnh ấy mà anh lại càng trân trọng hơn lớp cấp 2 của mình. Thế rồi, cũng là lần đầu tiên anh được gặp những thầy cô giáo thân thiện, dễ thương như thế. Họ là những con người tuyệt vời, thứ mà các thầy cô dành cho anh không chỉ là tình cảm của người thầy với học trò, mà còn là sự đồng cảm, sự thấu hiểu tâm lý một cách xuất sắc, và đã nhiều lần họ giúp anh, cũng như nhiều học sinh các vượt qua vấn đề của bản thân mình. Những chuyến đi dã ngoại 2 ngày 1 đêm cũng là những kỉ niệm khó phai trong anh, anh vẫn nhớ như in cái cảm giác đến trường lúc tờ mờ sáng, với con tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Rồi những đêm lửa trại, mọi người cùng nắm tay nhau hát vang, rồi cùng nhau ngắm nhìn và chụp ảnh tại những khung cảnh thiên nhiên đẹp đến tái tê, cùng lặng mình trước những số phận éo le tại những nơi xa xôi, rồi cùng nhau sinh hoạt trong không khí ấm cúng ngay giữa những ngày đông tại nhà sàn gỗ, tất cả đều là những ký ức khó quên mà anh đã có tại nơi đây. Anh cũng nhớ dịp Noel năm lớp 6, khi mà cả lớp tổ chức một chương trình hoành tráng, rồi cả những lần tổ chức sinh nhật cho cô giáo chủ nhiệm, đong đầy cảm xúc và niềm vui. Anh nhớ có lần anh còn phải nhờ các thầy cô giáo khác giúp đỡ, để có thể tạo nên một buổi sinh nhật ý nghĩa và bất ngờ nhất. Những ngày luyện thi tại trường cũng để lại rất nhiều kỷ niệm. Trường minh có một chương trình ôn thi rất hiệu quả, nếu như các bạn khác cùng trang lứa phải vất vả tìm chỗ luyện nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, thì anh chỉ luyện tại trường mình, đi học về lúc 5h như những trường bình thường và chẳng đi học thêm ở đâu cả. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy vô cùng yên tâm và vững tin vào các thầy cô của mình, và cuối cùng anh đã thi được vào ngôi trường mình mong muốn. Anh nhớ cái cảm giác khi mà cả trường đã nghỉ hè, chỉ còn một mình mình, sân trường vốn nhỏ bé bỗng dưng trở nên rộng mênh mông, cái không khí ồn ào và có phần hỗn độn thường ngày nhường chỗ cho một khung cảnh tĩnh lặng và rất đỗi nên thơ. Nhiều lúc khi chờ vào ca học của mình, anh đi dạo quanh sân trường, trong lòng có cảm giác bâng khuâng, có chút nôn nao, cảm giác như mình sắp thành Xuân Diệu đến nơi ý. Khoảng thời gian ấy kéo dài khoảng 2 tuần, nhưng anh thấy nó chỉ như cơn gió thoáng qua vậy, chớp mắt thôi mà mình đã bước vào giai đoạn cuối cùng của đời học sinh rồi. Nói chung, đó là một khoảng thời gian tươi đẹp và khó quên, một bước đệm cho anh tiến xa hơn trong tương lai.
Cựu HS khoá I chụp hình lưu niệm với cô giáo chủ nhiệm cũ
Mấy lời này anh muốn gửi đến các em học sinh lớp 9, các em đang ở trong một giai đoạn hết sức quan trọng, mang tính quyết định đến tương lai sau này. Các em phải đối mặt với rất nhiều áp lực, đối mặt với sự mất phương hướng về việc chọn trường này hay trường kia, tất cả điều đó anh đều hiểu, vì anh đã từng trải qua. Tuy nhiên, phía sau cơn mưa là cầu vồng, chúng ta đang là những cô cậu thanh niên dồi dào năng lượng, vô cùng khỏe mạnh về thể chất. Vì thế, nếu như các em quyết tâm đối mặt với những áp lực ấy, các em sẽ vượt qua được, sức trẻ của các em sẽ át nó đi, biến nó thành nguồn động lực để các em phấn đấu. Anh cũng có chút lời khuyên về cách học trong kì thi cấp 3 sắp tới. Có một sự thực là các em sẽ phải học một khối lượng kiến thức rất lớn đối với các em, nhất là năm nay còn thay đổi quy chế thi, các em càng phải học nhiều nữa. Anh nghe một số anh chị cấp 3 còn nói rằng đề thi Sử của các em khó gần ngang đề thi đại học đấy. Chính vì có nhiều kiến thức như vậy, anh khuyên các em đừng cố học thuộc như một con vẹt, học một cách máy móc. Bởi thứ nhất, việc ấy rất mệt mỏi và tốn thời gian. Thứ hai, hiệu quả của cách làm ấy rất ít, các em sẽ quên đi rất nhanh, và nếu học như thế sẽ dê dẫn đến hổng kiến thức. Cách làm vừa không mất công, vừa hiệu quả cao, lại nhớ lâu chính là, biến những kiến thức trên trang sách, trong vở thành kiến thức của mình. Điều này nghe có vẻ hơi trừu tượng, nhưng thực ra rất đơn giản. Ví dụ một môn hay có tình trạng học vẹt là môn Văn, anh sẽ chỉ cho mấy đứa cách học Văn của anh. Lúc đầu, anh cũng cố gò mình để học thuộc từng chữ một trong vở. Tuy nhiên, anh cảm thấy mình không đủ sức để làm việc ấy. Anh quyết định thay đổi, anh làm rất nhiều đề Văn mà các cô cho, đồng thời khi đến lớp anh tập trung vào bài chữa của cô, cố gắng ghi nhớ những ý cơ bản nhất. Lâu dần, anh nhận ra, nhớ nhưng ý đó dễ hơn mình nghĩ, thay vì cố gắng học y như trong vở, anh chỉ cần nhớ rằng, mình cần phân tích chỗ nào, phân tích cái gì, và rút ra điều gì. Anh áp dụng cách làm ấy để học Văn, đồng thời thêm thắt vào bài một số bình luận của mình để bài văn đậm tính nghị luận hơn. Kết quả là điểm văn của anh khá hơn nhiều, anh cũng cảm thấy học văn nhàn hơn, vì thực ra chỉ cần học thuộc những chi tiết là mình đã có thể viết một bài khá hoàn chỉnh rồi. Các em nếu gặp khó khăn trong ôn thi thì cứ thử cách đấy nhé, sẽ rất hay đấy, không chỉ cho văn, mà đối với các môn khác làm như thế cũng hiệu quả. Học thuộc sẽ chẳng thể nào hiệu quả nếu các em ko có bánh mì của Doraemon, cách duy nhất là biến những kiến thức được giảng dạy, thành của mình, như thế các em mới có thể tự tin bước vào phòng thi được. Cố lên nhé, anh tin các em se làm được, bởi anh cũng đã trải qua những điều này, nó không có gì đáng sợ cả, chỉ là một bài kiểm tra nhỏ về tâm lý của các em thôi. Hãy thật bình tĩnh, tự tin nhé, vì các em là học sinh Đào Duy Từ, nên không phải sợ thằng nào hết, nhớ chưa. Lên cấp 3, các em sẽ phải đối mặt với khối lượng kiến thức lớn hơn rất nhiều, vậy nên hãy đả thông tư tưởng ngay từ bây giờ, đừng cho mình xả hơi khi vào cấp 3, bao nhiêu hơi hè này xả hết đi, chơi cho đã đi, nhưng rồi lên lớp 10 phải học nghiêm túc. Nếu như 90 phút để làm 5 câu toán với nhiều em đã la điều gì đó kinh khủng, thì xin thưa với các em, cũng trong 90 phút ấy khi lên cấp 3, các em sẽ phải giải quyết 50 câu trắc nghiệm đấy. Đó là chưa kể khối lượng kiến thức sẽ lớn và nặng hơn nhiều, các thầy cô sẽ giảng nhanh hơn nên ý thức tự học là vô cùng quan trọng. Đừng lơ là bất cứ phút nào cả, vì các em sẽ dễ trượt dài và khi ấy việc quay lại là không đơn giản. Ngoài ra, lên cấp 3 sẽ có rất nhiều CLB dành cho nhiều sở thích của các em, các em có thể tham gia, đương nhiên rồi, rất tốt, nhưng hãy nhớ đừng để nó ảnh hưởng đến việc học của các em, vì dù sao đi nữa học tập vẫn là quan trọng nhất. Lên cấp 3, các em cũng phải chuẩn bị cho tương lai của mình, phải nghĩ xem mình phù hợp với ngành nghề gì, bởi các em chỉ có 3 năm chuẩn bị trước khi bước qua cảnh cống lớn nhất đời mình: cánh cổng đại học. Cấp 3 nói như thế nhưng không phải toàn những điều kinh khủng đâu, các em sẽ có nhiều tự do hơn, được thể hiện bản thân nhiều hơn, định nghĩa rõ hơn về bản thân, nhưng dù gì đi nữa thì nhớ hãy luôn giữ mình tránh xa những cám dỗ. Thời gian trôi đi nhanh lắm, mới ngày nào anh chập chững bước đến nơi đây, mà bây giờ đã 5 năm rồi, vậy nên đừng lãng phí tuổi trẻ, đừng lãng phí thời gian vào những điều vô bổ. Các em sẽ có rất nhiều bạn bè, rất nhiều hội nhóm để đi chơi, điều đó là tất yếu, nhưng cũng đừng quên chuân bị hành trang cho tương lai của mình, vì các em sẽ không thể chơi mãi được. Lời cuối cùng anh muốn được gửi tới toàn bộ học sinh Đào Duy Từ, anh yêu các em, anh yêu mọi thứ thuộc về ngôi trường này. Các em dù là năm lớp mấy, hãy phấn đấu hết khả năng của mình trong học tập và rèn luyện, hãy trân trọng các thầy cô và những người bạn bên cạnh em, bởi em sẽ chẳng biết khi nào em sẽ phải chia tay họ đâu. Anh cùng với các em, chúng tay sẽ làm rạng danh ngôi trường này, sẽ đền đáp thật xứng đáng sự hi sinh các thầy cô đã dành cho chúng ta, để mai này, khi bay cao bay xa, chúng ta vẫn có thể mỉm cười và nói một cách đầy kiêu hãnh và tự hào: “Tôi là học sinh Đào Duy Từ”.