BÀI PHÁT BIỂU CỦA HS LỚP 9 TRONG LỄ TRƯỞNG THÀNH VÀ TRI ÂN CÁC THẦY CÔ GIÁO – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

BÀI PHÁT BIỂU CỦA HS LỚP 9 TRONG LỄ TRƯỞNG THÀNH VÀ TRI ÂN CÁC THẦY CÔ GIÁO – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

ITIT
Tháng 5 29, 2019 - 23:24
Tháng tư 15, 2024 - 15:47
 0  5376
BÀI PHÁT BIỂU CỦA HS LỚP 9 TRONG LỄ TRƯỞNG THÀNH VÀ TRI ÂN CÁC THẦY CÔ GIÁO – Trường THCS Đào Duy Từ Hà Nội

Kính thưa quý vị đại biểu!

Kính thưa quý thầy cô giáo!

Cùng tất cả các bạn học sinh thân mến!

Khi những cây phượng vĩ đang vẫy gọi, đùa nghịch nhau trong ánh nắng chói chang. Khi những nhành hoa phượng nở đỏ rực cả một góc trời, khi tiếng ve da diết ngân vang như xé tan sự tĩnh lặng của bầu trời trong xanh thì chính những điều đó đã báo hiệu rằng: Mùa hè đã đến và nhắn nhủ với mỗi người học sinh: Một năm học nữa lại qua đi…qua đi trong biết bao bộn bề, lo toan, hối hả ; trong dòng chảy không ngừng của thời gian.

Thấm thoát thế mà đã bốn năm trôi qua…Bốn năm kể từ ngày tiếng trống khai trường đầu tiên vang lên…Bốn năm- quãng thời gian không hẵn là dài nhưng cũng đã đủ để biến tất cả nơi đây thành kỉ niệm, thành yêu thương…Yêu thương đến nỗi, dù có nhắm mắt lại vẫn có thể hình dung được từng khuôn mặt thân quen, vẫn có thể thấy từng ghế đá, hàng cây, góc sân trường…ăm ắp vui buồn, nụ cười và nước mắt.

Một năm học qua đi, trong lòng mỗi người học sinh chúng ta đều có những cảm xúc suy tư khó tả, vừa bồi hồi, xốn xang pha chút xót xa, bùi ngùi lại vừa cảm thấy day dứt, lưu luyến và thật tiếc nuối. Buồn vui lẫn lộn tạo thành cảm giác gì đó thật khó nói nên lời…

Sau buổi tổng kết hôm nay sẽ có rất nhiều bạn bè về nghỉnhững ngày hè bổ ích và lí thú với gia đình nhưng cũng còn rất nhiều những học trò lớp chín chúng em lại tiếp tục miệt mài sách bút ôn thi vào trung học phổ thông…để lại sau lưng bao kỉ niệm thân thương thật khó phai mờ…

Thưa các thầy, các cô!

Đã bốn năm, lớp học sinh chúng con sống dưới mái trường này…bốn năm chúng con được làm con của thầy, của cô; được các thầy cô dìu dắt, chở che, bảo ban, dạy dỗ. Chúng con đã được truyền dạy cho không chỉ kiến thức mà còn cả cách sống, cánh làm người…

Thầy cô quan tâm đến cả những điều nhỏ nhặt nhất của chúng con…lúc con vui…khi con buồn… Thầy cô làm cho chúng con cảm thấy ngôi trường này chính là mái nhà ấm áp thứ hai của mình. Chúng con xin cảm ơn những lời dạy bảo tận tình, những rầy la nghiêm khắc của thầy cô, để những cánh chim non nớt ngày nào giờ đây đã thật vững tin bay vào tương lai. Thầy cô luôn mang trong mình một khát khao cháy bỏng là chỉ mong đưa chúng con cập bến bờ tri thức, trở thành người có ích cho xã hội; luôn dõi theo từng bước chân, từng hình bóng của chúng con trên mỗi bước đường đời. Thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ hai của chúng con. Chính thầy cô đã cho chúng con biết thế nào là yêu thương, là sẻ chia, thế nào là cuộc sống, giúp chúng con định hướng được mục đích sống cho bản thân mình, dạy chúng con biết cười, biết khóc, làm trái tim chúng con biết rung động. Thầy cô luôn bảo rằng: kiến thức của nhân loại là cả một đại dương bao la, rộng lớn không có giới hạn, mà kiến thức của ta chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương đó.

Bốn năm chúng con được sống dưới mái trường THCS Đào Duy Từ thân yêu này là bốn năm chúng con được thầy cô nắm tay ân cần dắt đi những bước đi chập chững đầu đời mà rất nhiều lúc chúng con đã vấp ngã, tưởng chừng như không thể đứng lên được;những lúc đó thầy cô lại giúp chúng con tự đứng lên bằng chính nghị lực, cố gắng của bản thân. Rất nhiều lúc chúng con như lạc lõng, chơi vơi, mất phương hướng giữa biển cả kiến thức vô bờ thì thầy cô lại là ngọn hải đăng tỏa sáng giúp chúng con tìm ra con đường đi cho mình. Con nhớ mãi hình ảnh thầy Bằng dù bận trăm công ngàn việc vẫn cố gắng thu xếp thời gian để dạy cho chúng con những giờ Toán bổ ích, cô Thảo Toán cố vững tay chèo khi tất cả đang chòng chành trong giông bão, cô Nga, cô Thảo, cô Huyền Văn, thầy Thưởng… lúc nào cũng theo sát lớp động viên tinh thần giúp chúng con tiến bộ. Và tất cả các thầy cô trong ban giám hiệu, thầy cô bộ môn, các thầy cô văn phòng luôn kịp thời hỗ trợ chúng con trong suốt bốn năm học qua.

Chúng con biết rằng dù có đếm hết những vì sao trên bầu trời, dù có đếm hết lá mùa thu rơi thì vẫn không sao kể hết công lao to của thầy cô.

HS Vũ Đình Tiến Đạt thay mặt tập thể HS lớp 9 nói lời tri ân các thầy cô

Vậy mà…có lúc, lũ trò nhỏ chúng con ngô nghê chẳng biết gì, đã ương bướng, đã gan lì để thầy cô buồn phiền, lo nghĩ. Những trò đùa tinh nghịch, quậy phá của chúng con làm thầy cô phải lo âu, bận tâm, buồn phiền, mệt nhọc. Chính lũ trò nhỏ chúng con đã làm bạc thêm trên mái tóc thầy, thêm nết nhăn trên khuôn mặt cô. Để rồi giờ đây chúng con ân hận, day dứt về những hành động của mình nhưng chúng con biết thầy cô là người bao dung, độ lượng và vị tha hơn ai hết.

“Khi tóc thầy bạc tóc em vẫn còn xanh

Khi tóc thầy bạc trắng chúng em đã khôn lớn rồi

Thời gian trôi qua mâu cầu Kiều thầy dưa qua sông

Tuổi ấu thơ như hoa nở dưới mái trường”

Chúng con đã sắp sửa phải nói lời chia tay…nhiều đứa trong chúng con đã ước: “Ước gì thời gian quay trở lại, dù chỉ một lần thôi, để lại được lần nữa là học trò, là con của thầy cô, lần nữa được yêu thương…được quan tâm và thậm chí cả la rầy…ước gì thời gian hãy một lần ngừng trôi…để có thể biến nơi đây thành mãi mãi…”

Dù mai đây khi đã khôn lớn trưởng thành thì không bao giờ chúng con quên được nơi đây- nơi đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng con bay cao, bay xa… Chúng con mãi là những đứa học trò tinh nghịch, hồn nhiên, ngây thơ luôn mong muốn được sà vào lòng củathầy cô.

Với tất cả lòng kính yêu và sự biết ơn vô hạn… chúng con xin gửi lại cho các thầy cô mùa phượng năm nay!…

Cũng trong buổi lễ này, anh cũng có đôi lời với các em lớp dưới.

Các em thân mến!

Với các em, anh thấy các em thật sự hạnh phúc vì các em vẫn còn có thời gian để sống, để yêu thương nhau dưới mái trường này…được thầy cô dạy dỗ, bảo ban, chăm sóc…các em hãy tận hưởng những thời gian quý báu này để rồi sau này, ngoáy nhìn lại không phải hối tiếc về những tháng ngày đã qua. Đừng bao giờ vấp phải những sai lầm không đáng có và cũng không được làm thầy cô phải bận tâm, buồn lòng.

Anh biết khi đang nghe bài cảm nghĩ này sẽ có rất nhiều em chỉ xem là những lời nói hoa mĩ, khi còn là đứa học trò lớp 6, lớp 7 anh cũng đã từng như thế. Nhưng chỉ khi nào các em thực sự là một người học trò lớp 9 thì lúc đó các em mới hiểu hết những lời nhắn nhủ này.

Các em hãy học, hãy sống, hãy cố gắng, phấn đấu, nỗ lực hết mình, hãy yêu thương và quan tâm đến nhau…bởi vì thời gian sẽ không đợi chờ bất cứ một ai. Các em phải luôn ghi nhớ và tự hào rằng chính các em là tương lai tươi sáng của ngôi trường này…sẽ là người viết tiếp những trang rất đẹp cho lịch sử của ngôi trường yêu dấu này.

Xin cho mình gửi những lời thân thương nhất đến những người bạncùng khối.

Các bạn thân mến ơi! Lớp chín thân thương ơi!

Những khuôn mặt đã cùng gắn bó, cùng học, cùng chơi trong suốt bốn năm cấp hai thậm chí còn nhiều hơn thế…có những người bạn đã trở thành tri kỉ…có những nụ cười thoáng qua…có những cái ôm xiết chặt…

Mình chợt mỉm cười khi nhớ lại mình của bốn năm trước đây…bốn năm trước, mình cũng là một đứa học trò lớp 6, cũng buâng khuâng, lưu luyến đến lạ khi thấy những cánh phượng cháy đỏ nơi góc sân và mình cũng thấy lạ lẫm lắm…những giọt nước mắt lăn dài trên má những anh chị lớp 9 buổi ra trường. Khi ấy, mình nào hiểu hết nghĩa của hai tiếng “chia tay”…Với mình “chia tay” đơn giản chỉ là nghỉ ngơi tạm thời ba tháng hè. Mình lúc ấy ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt rơi xuống…để rồi giờ đây …khi đã thấm thía hai tiếng “ chia tay”…đôi lúc bỗng nghẹn ngào muốn vỡ òa thành tiếng…

Dù việc học cứ cuốn ta đi, thế nhưng mỗi lúc nhìn lại vẫn thấy ấm lòng bởi những nụ cười …những lời hỏi thăm của bạn bè…Cảm ơn cuộc đời mỗi sớm mai thức dậy lại đượcđến lớp, lại được cùng bạn chơi đùa…để yêu thương ấm áp khắp nơi nơi…Cảm ơn từng nụ cười , từng giọt nước mắt, cả những giận hờn vu vơ, những trò đùa tinh nghịch, những biệt danh hóm hĩnh.

Các bạn à! Giờ đây chúng ta đang đứng trước một ngã ba đường…sẽ có rất nhiều lựa chọn cho các bạn bước tiếp để hoàn thành ba năm cấp ba.

Phía trước chúng ta là một con đường nhiều chông gai, nhiều khó khăn, thử thách đang chờ, để vượt qua và đi được đến đích, từ hôm nay chúng ta phải tự tập đứng trên đôi chân của mình. Đây là một chặng đường đòi hỏi chúng ta phải có quyết tâm, có nghị lực, có ý chí mới có thể vượt qua được. Sau buổi hôm nay, có thể chúng ta không còn được nhiều thầy cô dạy dỗ nữa nhưng hãy luôn nhớ rằng đằng sau lưng chúng ta luôn có những ánh mắt của các thầy cô dõi theo.

  1. HS Lớp 9 cùng các thầy cô

Một lần nữa con xin thay mặt cho những bạn học sinh khóa 2015-2019 gửi lời tri ân đến tất cả thầy cô vì những đêm miệt mài bên trang giáo án…vì những giờ lên lớp thật hăng say…Cảm ơn tất cả các bạn học sinh vì đã cho tôi một khoảng trời rất tươi đẹp, rất hồn nhiên, vô tư…Cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi làm một người con của các thầy, các cô; được làm một người học sinh của mái trường THCS Đào Duy Từ yêu dấu.

Xin kính chúc quý vị đại biểu, chúc quý thầy cô giáo dồi dào sức khỏe để tiếp tục thực hiện sự nghiệp trồng người, dìu dắt thế hệ đàn em…Chúc thầy cô sẽ gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống và sự nghiệp. Xin chúc các em sẽ học thật tốt, sống thật hồn nhiên cho lứa tuổi học trò…Chúc những tháng ngày hôm nay sẽ là những năm tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời của các em…Chúc những người bạn yêu quý của mình sẽ thành công trong kì thi vào THPT phía trước, sẽ đạt được những ước mơ của mình, hãy sống cho hôm nay mà không phải lo nghĩ về ngày hôm qua hay bận tâm đến ngày mai…

Chúc các bạn luôn yêu đời trên con đường phía trước…luôn bình an!…